Trọng sinh vào đêm mưa – Chương 28

Chỉ edit và đăng tại

WordPress: haotuyet3911.wordpress.com

Wattpad: haotuyet3911

Chương 28: Hoa minh

Sáng ngày hôm sau, Dịch Thiên Phàm tỉnh lại, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều, thấy Thu Tử Hàn còn ngủ, nên rón ra rón rén bò dậy, xuống lầu phân phó bữa sáng.

“Thiếu gia sớm như vậy đã dậy.” Ba người An Quý đã ăn sáng xong bây giờ chuẩn bị lên lầu, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ đưa lên phòng sao?”

“Chờ thêm nửa canh giờ hãy đem lên.” Dịch Thiên Phàm muốn để Thu Tử Hàn ngủ nhiều thêm, “An Thuận kêu chủ quán chuẩn bị nhiều thêm một ít lương khô, Tiểu Mạt và An Quý về thôn trang một chuyến, tìm quản gia lãnh thêm ngân lượng, cứ nói là…… chúng ta cần đi xa nhà một chuyến.” Dịch Thiên Phàm nói xong quay trở về phòng, lại nói thêm một câu, “Đem thêm áo cho ta và thiếu phu nhân xiêm y mùa đông cũng mang đến.”

Đi xa nhà? Đi nơi nào? Ba người An Quý nhìn nhau, đến khi muốn hỏi lại, Dịch Thiên Phàm đã lên lầu về phòng.

Thu Tử Hàn dường như thân thể không khoẻ, vẫn luôn ngủ đến khi Dịch Thiên Phàm đem đồ ăn đến đánh thức mới rời giường, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, biểu tình uể oải ăn một lát liền ăn không vô.

Dịch Thiên Phàm lại nói muốn đi thỉnh đại phu, Thu Tử Hàn sợ hắn lo lắng nên không cho, chỉ nói là do mệt thôi nên ăn uống không vô, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi.

“Đúng rồi, lá thư ngày hôm qua là do ai gửi tới? Nói gì vậy?” Vì dời đi sự chú ý của Dịch Thiên Phàm, Thu Tử Hàn thuận miệng hỏi.

“Đúng rồi.” Dịch Thiên Phàm lúc này mới nhớ đến phong thư hôm qua, “Lúc đó chưa xem, bây giờ ta đọc ngay.”

Dịch Thiên Phàm cầm lấy thư trên bàn, mở ra, mắt đại khái lướt qua, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, sau đó lại lần nữa tỉ mỉ đọc lại.

“Sao vậy?” Thu Tử Hàn chú ý tới biểu hiện của Dịch Thiên Phàm, hồ nghi hỏi.

Qua sau một lúc lâu, Dịch Thiên Phàm lại đọc lại thư một lần nữa, trên mặt có nhè nhẹ ý cười, “Thật tốt quá, thật là giống với ý của ta, Mạnh huynh quả nhiên là quý nhân của chúng ta.”

“Mạnh huynh?” Thu Tử Hàn không biết Mạnh Khởi ghi gì trong thư, “Hắn nói gì?”

Dịch Thiên Phàm nắm tay Thu Tử Hàn hôn một cái, chậm rãi giải thích, “Ngày hôm qua ta vốn dĩ cũng có dự tính, thành Giang Ninh hiện tại không thể buôn bán bình thường được, chính là gạo trong tay chúng tay chúng ta là hàng hóa cần thiết. Cứ để trong kho cũng không bị mất giá, nhưng rất có khả năng bị triều đình cường thu, cho nên ta cảm thấy cần mau nghĩ cách bán đi.” Thấy Thu Tử Hàn gật đầu tán đồng, Dịch Thiên Phàm tiếp tục nói, “Muốn bán nhiều gạo như vậy, một là đến kinh đô, hai là đi Tây Nam.”

Thu Tử Hàn nghe thế đại khái đã biết ý của Dịch Thiên Phàm. Hiện tại triều đình muốn phái binh đánh giặc, đúng là lúc cầu dùng lương thảo, nếu không nghĩ đi minh đường rồi bị triều đình cường thu, cũng chỉ có thể đi ám lộ, nghĩ cách bán lương thực đi. Kinh đô là đô thành, cơ hội nhiều, phương pháp cũng nhiều, là một trong những lựa chọn, còn Tây Nam là tiền tuyến, tuy rằng hiện tại đang loạn lạc, lại cũng vừa lúc có thể nhân lúc này đục nước béo cò, cho nên đó cũng là một cách hay.

“Nhưng mà…… chúng ta hiện giờ nên đi kinh đô hay đi Tây Nam?” Suy nghĩ cẩn thận lúc sau, Thu Tử Hàn hỏi ra điểm mấu chốt, rốt cuộc đi đâu?

“Ngày hôm qua ta vẫn luôn suy xét, cảm thấy cứ luôn không quyết định được. Chính là……” Dịch Thiên Phàm đưa thư cho Thu Tử Hàn xem, giải thích, “Chính là không nghĩ tới…… lúc này, Mạnh huynh đưa thư cho ta, hắn nói hắn có phương pháp, có thể bán lương thực cho quân đội Tây Nam diệt phỉ, hơn nữa cho dù là quân Tây Nam hay là quân triều đình, đều có thể tìm được người mua, hiện tại hắn đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ lương thực.” Dịch Thiên Phàm có vẻ có chút kích động, phảng phất như thấy được rất nhiều bạc trắng vào kho, “Lần trước hắn tĩnh dưỡng ở thôn trang chúng ta, nhìn lúa nước chúng ta trồng rất tốt, nên nhớ kỹ, hắn còn nói sẽ phái người đến đây, hộ tống chúng ta đi qua, lần này chúng ta cũng có thể thuận tiện mang theo một bộ phận tồn lương.”

Thu Tử Hàn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, sao lại trùng hợp như vậy, Mạnh Khởi sao biết bọn họ hiện tại đang sốt ruột tìm cách bán lương thực? Sao lại biết bọn họ hiện tại ở thành Giang Ninh? Sao lại biết tình huống hiện tại ở thành Giang Ninh, để mà đúng lúc viết thư gửi đến?

“Ta hiện tại lo lắng nhất chính là ngươi……” Dịch Thiên Phàm đột nhiên nhích lại gần ôm lấy Thu Tử Hàn, “Thôn trang có Hoàng thúc và Điền thúc, hẳn là không có việc gì. Vốn dĩ tính mang ngươi cùng đi Tây Nam, nhưng là…… hiện tại hình như thân mình ngươi đang không khỏe.”

Thu Tử Hàn vừa nghe trong lòng hoảng hốt, cũng không nghĩ chuyện khác nữa, gắt gao ôm Dịch Thiên Phàm, “Ngươi đừng nghĩ đưa ta trở về, ta không muốn tách ra với ngươi, ta muốn đi cùng ngươi.”

Dịch Thiên Phàm là sao chịu được khi Thu Tử Hàn yếu thế làm nũng, trong lòng mình cũng luyến tiếc, đành phải nói, “Được được, không xa rời, không xa rời.” hôn hôn môi người ta, “Không nhớ nhi tử sao?”

Thu Tử Hàn quả nhiên nhíu mày, dường như đang giãy giụa một chút, vẫn nói, “Có má Ngô và Điền thẩm mà, so với ta chăm sóc tốt hơn.” Cuối cùng lại nhỏ giọng bỏ thêm một câu, “Không có gì quan trọng hơn ngươi.” Tranh sủng với chính nhi tử của mình! Người nào đó lại không biết xấu hổ liệt miệng cười ngây ngô.

“Đúng vậy, không có ta làm sao có nhóc con kia.” Nói xong thì bế người ta lên, hướng giường đi đến, “Ta cũng là phu nhân quan trọng nhất, muốn ta chọn, khẳng định là chọn phu nhân.”

Thu Tử Hàn có chút kinh hoảng đẩy đẩy Dịch Thiên Phàm, “Ta hiện tại…… Không thể……”

“Không đùa ngươi.” Dịch Thiên Phàm nhìn người mặt đỏ bừng có chút buồn cười, cho rằng Thu Tử Hàn đang thẹn thùng, “Không phải nói mệt sao? Hôm nay chỗ nào cũng không đi, nghỉ ngơi cho đàng hoàng, ngủ tiếp đi.”

Thu Tử Hàn nhẹ nhàng thở ra, giữ chặt tay áo Dịch Thiên Phàm, “Vậy ngươi cùng ta ngủ đi.”

“Được.” Dịch Thiên Phàm cởi quần áo hai người cũng xoay người lên giường, đắp chăn đàng hoàng, từ phía sau ôm chặt người vào lòng, “Ngủ đi.”

Trả lời thư Mạnh Khởi xong, ở khách điếm ở hai ngày, chờ Tiểu Mạt bọn họ mang quần áo và ngân lượng đến, vừa lúc Mạnh Khởi cũng phái người lại đây. Trong những người phái đến đó có một người mà lần trước đã xuất hiện ở thôn trang, thoạt nhìn hình như là người dẫn đầu, Dịch Thiên Phàm lúc này mới biết được tên của hắn là Bạch Khinh Chu.

“Không nghĩ tới các ngươi đến nhanh như vậy.” Dịch Thiên Phàm có chút kinh ngạc, “Ta còn tưởng rằng phải đợi một khoản thời gian.”

“Khi chủ tử viết thư, chúng ta cũng đồng thời xuất phát.” Trên mặt Bạch Khinh Chu không có biểu tình gì, khách khí mà cẩn thận, “Chủ tử công đạo, nếu công tử có thể đồng ý hợp tác, thì chúng ta hộ tống phu nhân và công tử đi, nếu công tử không đồng ý, chúng ta sẽ ở lại bảo hộ phu nhân…… và công tử.” Bạch Khinh Chu nghĩ nghĩ lại giải thích thêm một câu, “Dù sao hiện tại thành Giang Ninh có chút loạn, cả nhà công tử đều là ân nhân của chủ tử, chủ tử rất lo lắng an nguy cả nhà công tử.”

Dịch Thiên Phàm không nghe ra được trong lời nói của Bạch Khinh Chu có gì kỳ quái, cũng không hoài nghi những lý do hắn nói, chỉ nghĩ những lo lắng của Mạnh Khởi làm cảm động không thôi, “Mạnh huynh…… suy xét thật chu đáo.”

Thu Tử Hàn ở một bên nghe lại cảm thấy có chút không ổn, do dự một lát, vẫn hỏi, “Mạnh huynh…… sao biết…… ta cũng cùng đi?”

“Khẳng định là biết ta luyến tiếc để ngươi một mình ở nhà.” Không đợi Bạch Khinh Chu trả lời, Dịch Thiên Phàm giành trước trả lời thay, còn đến gần ôm Thu Tử Hàn vào lòng, làm nũng, “Phu nhân……tình cảm chúng ta tốt như vậy…… nên Mạnh huynh cũng nhận ra mà.”

Bạch Khinh Chu biểu tình không lộ ra, không có trả lời, làm như đồng ý với cách nói Dịch Thiên Phàm.

Thu Tử Hàn bị Dịch Thiên Phàm làm cho đỏ mặt, nhẹ nhàng tránh hắn, “Có người ở đây mà, buông ta ra……”

Dịch Thiên Phàm ngượng ngùng buông người ra, sửa sang lại vạt áo, lúc này mới hướng Bạch Khinh Chu nghiêm túc nói, “Vậy chúng ta sáng ngày mai xuất phát đi.” Tiện thể cùng An Quý bọn họ phân phó, “Nói với các chưởng quầy, đưa tất cả tồn lương thực toàn bộ mang lên xe, lần này chúng ta cùng nhau mang đi.”

Chỉ có một ngày mà muốn chuẩn bị nhiều việc như vậy, tổ ba người An Quý sau khi được giao việc vội phân công nhau đi làm. Dịch Thiên Phàm còn cùng Bạch Khinh Chu bàn chút việc nên cùng nhau đến phòng làm việc, Thu Tử Hàn đi sau vài bước hướng Điền Tiểu Mạt gọi lại.

“Tiểu Mạt.” Thu Tử Hàn kéo Điền Tiểu Mạt đến một bên, nhẹ giọng ở bên tai y dặn dò vài câu.

Chỉ thấy biểu tình của Điền Tiểu Mạt từ kinh ngạc chuyển đến kinh hỉ, cuối cùng biến thành lo lắng.

“Ngươi theo những lời ta nói đi mua chút đồ về đi, trước không cần nói cho thiếu gia biết, ta sợ hắn lo lắng.” Điền Tiểu Mạt so với An Quý và An Thuận thận trọng hơn, nên Thu Tử Hàn kêu y làm việc này mới yên tâm.

“Nhưng mà……” Điền Tiểu Mạt có chút do dự, “Thật sự không cần nói với thiếu gia sao?”

Thu Tử Hàn lắc lắc đầu, “Chờ chúng ta từ Tây Nam trở về hãy nói, hắn hiện tại đang bận rộn chuyện sinh ý, ta không muốn đem lại gánh nặng cho hắn.”

Thiếu phu nhân đã quyết định như vậy, Điền Tiểu Mạt cũng không thể khuyên, đành phải nói, “Vậy được rồi, ta khẳng định làm tốt, thiếu phu nhân cần chú ý thân thể.”

Sáng sớm hôm sau, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, một đội đoàn xe điệu thấp xuất phát, đi về hướng tây nam.

Càng đi về hướng tây, càng có thể cảm nhận được không khí khẩn trương, không biết là do thổ phỉ quá lợi hại, hay là do chiến sự diệt phỉ quá kịch liệt, trong núi vài thôn trang đều bỏ hoang, không tìm thấy thôn dân cư trú nữa. Cứ như vậy, đi đi dừng dừng đã qua hai tháng, rốt cuộc đã đến đất phong của Tây Nam Vương.

Nghe nói nơi này cách địa bàn thổ phỉ không xa, cho nên quân lính triều đình đóng quân ở chỗ này mười dặm, mà quân Tây Nam Vương cũng ở phụ cận, Bạch Khinh Chu mang theo đoàn người Dịch Thiên Phàm ở phụ cận ngoài thành ngừng lại.

Bạch Khinh Chu an bài đoàn người Dịch Thiên Phàm ở khách điếm ngoại thành, khách điếm tất nhiên đã được bao trọn, không có người khách nào khác, xem ra vì an toàn của đoàn người Dịch Thiên Phàm, Mạnh Khởi làm đủ mọi chuẩn bị.

Dịch Thiên Phàm thầm giật mình những gì Mạnh Khởi làm, xem ra Mạnh huynh này thật không đơn giản.

Bạch Khinh Chu để lại hộ vệ, còn mình đi về trước phục mệnh.

Thu Tử Hàn suốt đường đi thì sắc mặt càng ngày càng kém, cho dù luôn được tẩm bổ thuốc mà Tiểu Mạt chuẩn bị, những vẫn không đỡ hơn. Dịch Thiên Phàm đau lòng sắp hỏng, vẫn luôn tự trách không nên đem Thu Tử Hàn theo. Vừa đến khách điếm đơn giản ăn vài thứ, liền thúc giục người mau lên giường nghỉ ngơi.

Chờ khi Bạch Khinh Chu trở lại khách điếm, thỉnh Dịch Thiên Phàm đi gặp Mạnh Khởi, thì Thu Tử Hàn đã ngủ rồi.

“Tiểu Mạt ở lại, ta đi ra ngoài một chuyến, xong việc liền trở về.” Dịch Thiên Phàm mặc xong quần áo, đóng cửa phòng, trước khi đi còn dặn dò, “Kêu khách điếm nấu chút cháo, một hồi Tử Hàn tỉnh chắc là đói.” Lúc này mới mang theo An Quý và An Thuận đi theo Bạch Khinh Chu.

Leave a comment