Trọng sinh vào đêm mưa – Chương 31

Chỉ edit và đăng tại

WordPress: haotuyet3911.wordpress.com

Wattpad: haotuyet3911

Chương 31: Bát Giác trại

“Thiếu phu nhân…… Ngươi thấy Thiếu phu nhân ở đâu không?” Dịch Thiên Phàm vội vàng hỏi.

“Bọn họ…… mang đi…… thiếu phu nhân rồi?!” trong giọng nói Điền Tiểu Mạt lộ ra kinh ngạc.

“Bọn họ?” Dịch Thiên Phàm nghe Điền Tiểu Mạt nói càng kinh ngạc, càng thêm khẩn trương, cũng không rảnh lo âm lượng có lớn hay không, “Ai mang Thiếu phu nhân đi?”

Người áp giải nghe được âm thanh nhìn lại, lại quất Dịch Thiên Phàm một roi, “Sao lại là ngươi, còn không thành thật!”

Dịch Thiên Phàm chịu đựng đau, không để ý tới người nọ, bởi vì hắn nhìn thấy khẩu hình của Điền Tiểu Mạt nói với hắn ba chữ, “Bạch…… Khinh…… Chu.”

Bạch Khinh Chu? Dịch Thiên Phàm sắc mặt trầm xuống.

Nếu là Bạch Khinh Chu cứu Thu Tử Hàn đi, vậy chắc là Tử Hàn tạm thời an toàn. Bởi vì cho tới bây giờ, Tây Nam Vương đối với mình đều không có biểu hiện ác ý, lúc trước còn phái người hộ tống, nếu không biết mình muốn chạy trốn, hẳn là tạm thời không gây ra bất lợi với Tử Hàn.

Nghĩ vậy, trong lòng Dịch Thiên Phàm nôn nóng thoáng bình phục chút.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận mà nói…… Nếu Tây Nam Vương biết mình không muốn hợp tác, muốn đào tẩu thì sao? Nếu như không gặp bọn người này, Tây Nam Vương sẽ bắt nhóm người Dịch Thiên Phàm về mới đúng chứ? Vì sao hắn chỉ bắt một mình Thu Từ Hàn, lại không để ý những người còn lại? Còn bọn người này là ai?

Xem cách ăn mặc không giống người Hán.

Dịch Thiên Phàm cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.Trong lúc Dịch Thiên Phàm đang suy nghĩ, thì bất tri bất giác, bọn họ đã bị đưa tới sơn trại lớn nhất Nam Thái Quốc, Bát Giác trại.

Nam Thái Quốc không lớn, lại cách đất phong Tây Nam Vương không xa, lúc trước triều đình bố cáo cần tiêu diệt ‘Địch quốc’ chính làm chỉ Nam Thái Quốc. Nam Thái Quốc ở sâu trong núi lớn, bá tánh coi sơn trại này như nhà mà sinh sống, dựa núi ăn núi, vật tư cực kỳ thiếu thốn, cho nên có cái gì thiếu liền đi ‘quấy rầy’ đất phong Tây Nam Vương.

Đừng nhìn bọn họ người không nhiều lắm, binh mã cũng không cường tráng, nhưng mà khi binh lính đánh lên đây thì khó khăn, bọn họ rất ít cưỡi ngựa, tất cả đều cưỡi trâu hoặc voi, đặc biệt am hiểu lợi dụng địa hình để mai phục, lại vận dụng một ít vũ khí đặc thù, thường thường làm cho đối thủ thua trận.

Bất tri bất giác thì toàn bộ đội ngũ ngừng lại. Người phụ trách áp giải rút trường đao từ bên hông ra, chém đứt dây thừng trên lưng trâu, người bị treo trên bụng trâu bị rớt xuống, Dịch Thiên Phàm đột nhiên không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy dây trói trên người đột nhiên được nới lỏng, cả người bị rớt xuống đất.

“Shhhh……” Phía sau lưng vừa lúc có một cục đá nên bị đè lên, phỏng chừng sẽ bầm mình.

“Thiếu gia!” Điền Tiểu Mạt giãy giụa đứng lên, nghe được Dịch Thiên Phàm hình như bị thương liền đi qua, đôi tay bị trói chỉ có thể dùng bả vai chống đỡ giúp hắn đứng lên, “Thiếu gia, ngươi không sao chứ?”

Dịch Thiên Phàm lắc đầu, vừa định nói chuyện, hai người lại bị người khác dùng sức đẩy về phía trước, “Đứng làm gì! Đi mau!” Dịch Thiên Phàm lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã vào bùn, khó khăn mới đứng vững được, phía sau có người đến, lại bị đẩy một phen, “Tiếp tục đi a, còn thất thần làm gì!” Dịch Thiên Phàm quay đầu nhìn lại, thấy tất cả mọi người đều đi về phía này, bọn Điền Tiểu Mạt cũng đuổi kịp, không ngừng nghỉ, đi theo tên phụ trách dẫn đầu kia.

Dọc theo đường nhỏ, đi ngang qua vài ngôi nhà làm bằng trúc, đám người Dịch Thiên Phàm bị đưa tới bãi đất trống. Bãi đất trống này chắc là trung tâm của sơn trại, bốn phía có mấy cây đuốc lớn, phía trước nó được xây tòa lầu, trên có đặt một đồ vật, thoạt nhìn giống như một vương tọa, chiếc ghế thật lớn được phủ lên một lớp da thú, ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm, bất quá hiện tại nơi đó cũng không có người. Tòa lầu này được xây dựa vào một tòa nhà làm bằng trúc thật lớn, còn tòa nhà trúc này dựa vào núi, địa thế rất cao, đứng ở trên đó chắc có thể thấy rõ toàn bộ tình huống của sơn trại.

Hay nơi đó chính là nơi ở của ‘trại chủ’? Dịch Thiên Phàm nghĩ vậy.

Người áp giải dừng lại, vây bọn họ ở bên trong. Khi Dịch Thiên Phàm cho rằng bọn họ sắp được nhìn thấy ‘trại chủ’, chỉ thấy một trong hai tên áp giải kia kéo cánh cửa ở sườn dốc rồi hô, “Đi mau, đi vào! Từng người từng người đi vào bên trong đi!” Những người khác tay cầm đao bắt đầu kéo bọn Dịch Thiên Phàm đi đến cánh cửa đó.

Đến gần mới thấy rõ, thì ra sau cánh cửa đó là nhà giam, nhà giam này được dựa vào sườn núi, rất rõ rang bọn chúng muốn nhốt bọn Dịch Thiên Phàm ở nơi này. Đi vào được một lúc Dịch Thiên Phàm lại nhìn quanh một vòng, nhìn hoàn cảnh bốn phía ghi nhớ kỹ trong lòng, cuối cùng quan sát kỹ động tác của tên gác cổng, phát hiện hắn cất chìa khóa trong ám túi ở ngực.

Cửa chỉ có hai người trông coi, những người khác đều tản đi.

Trong phòng giam từ từ yên tĩnh, không biết bởi vì kinh hách, hay là một đường bị lăn lộn kiệt sức, tạm thời không có ai nói gì, mọi người ai nấy đều bị trói hai tay hai chân, mỗi người ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi. Dịch Thiên Phàm thừa dịp này nhìn kỹ những người trong phòng này, Thu Tử Hàn xác thật không ở bên trong, hơn nữa những người này thoạt nhìn đều là người Hán, dường như là bá tánh từ phụ cận Lệ thành bị bắt đến.

“Thiếu gia.” Nghe thấy có người kêu hắn, Dịch Thiên Phàm quay đầu nhìn lại, thì ra là ba người An Quý đều tìm cách nhích lại đây.

“Thiếu gia vừa rồi có bị thương không?” Điền Tiểu Mạt còn nhớ rõ chuyện vừa rồi, hạ giọng hỏi.

“Chỉ bị xây xát một chút, không đáng ngại.” Dịch Thiên Phàm cũng hạ giọng, “Các ngươi thì sao? Có bị thương không?”

Ba người lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ trầy da một chút.”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Dịch Thiên Phàm thấy mọi người đều không sao, thoáng yên tâm, nhưng lại nghĩ tới Thu Tử Hàn, nôn nóng hỏi, “Sau khi ta ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì? Thiếu phu nhân có bị thương hay không?”

An Quý nghĩ nghĩ rồi nói, “Xe ngựa bị trâu bọn kia đâm thì ngừng lại, ta bị đâm bay ra xa thì bị bất tỉnh rồi cái gì xảy ra cũng không biết, khi tỉnh lại, đã phát hiện mình đã bị trói ở trên lưng trâu.”

“Ta bị ném xuống xe ngựa, khi mới vừa bò dậy, đã bị người bắt được, lúc sau đã bị đánh bất tỉnh.” An Thuận chờ An Quý nói xong, nhỏ giọng nói, “Bất quá…… trước khi hôn mê, ta nhìn thấy có người kéo người khỏi người thiếu phu nhân, khi đó…… thiếu phu nhân dường như không có phản ứng, không có giãy giụa, không biết…… có phải hay không cũng bất tỉnh…… Sau đó ta nhìn thấy, người nọ đánh thiếu gia một cái.” An Thuận dùng tay chỉ chỉ sau gáy Dịch Thiên Phàm, ý bảo hắn bị đánh ngay chỗ đó.

Những chuyện này đều ăn khớp với những gì Dịch Thiên Phàm còn nhớ, nhưng một chút hữu dụng cũng không có, Dịch Thiên Phàm càng sốt ruột, “Tử Hàn lúc ấy ngất xỉu? Sau đó thì sao? Tiểu Mạt, Tử Hàn xác thật bị Bạch Khinh Chu cứu đi sao?”

“Bạch Khinh Chu?!” Hai người An Quý cũng không biết Thu Tử Hàn bị Bạch Khinh Chu mang đi, bây giờ nghe nói đều kinh ngạc.

“Ta lúc ấy bị té ở xe ngựa, cách các ngươi xa hơn, vốn định qua cứu các ngươi, nhưng mà thấy bọn họ xông tới, còn đánh mọi người bất tỉnh, chỉ bằng sức lực một mình ta thì không thể cứu mọi người, nên đành phải giả bộ bất tỉnh, nghĩ đợi tìm cơ hội cứu mọi người.” Điền Tiểu Mạt lại xích gần đến Dịch Thiên Phàm, hạ giọng, chậm rãi nói, “Bọn họ thấy ta hôn mê, nên cũng không chú ý, cột ta vào lưng trâu…… Nhưng khi bọn họ đang chuẩn bị rời đi…… thì đến một đội nhân mã, ta không dám mở mắt, chỉ có thể nghe thấy thanh âm, trong đó có một người nói…… Chính là Bạch Khinh Chu! Bạch Khinh Chu cùng bọn họ nói…… Chỉ cần bọn họ đồng ý cho hắn đem một người mang đi, thì hắn cái gì cũng đều đồng ý…… Sau lại, bọn họ dường như muốn rất nhiều đồ vật, Bạch Khinh Chu thật sự đều nhất nhất đồng ý.” Điền Tiểu Mạt nói đến lúc này thì trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, “Sau đó…… Ta nghe thấy…… Bạch Khinh Chu nói muốn tạo chứng cứ, lúc sau thì nghe thấy, nghe thấy ngựa… tiếng ngựa hét tê tâm liệt phế……”

“Ngựa?” Nghĩ tới ngựa của bọn họ, An Quý trong lòng căng thẳng, “Bọn họ…… giết ngựa?”

Điền Tiểu Mạt gật gật đầu, sắc mặt vẫn khó coi, “Lúc sau bọn người Bạch Khinh Chu đi, sau lại…… chắc là bên đường lại gặp bá tánh chạy nạn, bọn họ liền bắt trói người đem về…… Ta tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy thiếu phu nhân bị Bạch Khinh Chu mang đi, nhưng hiện tại mọi người đều ở, chỉ có không thấy thiếu phu nhân, nên…… chỉ có một loại khả năng này thôi!”

“Bọn họ cởi áo ngoài của ta……” Dịch Thiên Phàm nghe thế đã đoán được đại khái, “để chứng minh…… ta đã chết.”

Ba người An Quý sắc mặt đều biến đổi.

“Chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này.” Dịch Thiên Phàm không nói chuyện nữa, hung hăng duội mặt cho tỉnh, “Tử Hàn còn đang đợi ta, hắn hiện tại khẳng định rất khổ sở.” Tử Hàn ngươi nhất định phải bình tĩnh, đừng tin tưởng Tây Nam Vương.

“Đúng! Đi cứu thiếu phu nhân!” Ba người An Quý nghĩ đến Tây Nam Vương vậy mà đê tiện cường đoạt, hơn nữa người đó chính là thiếu phu nhân nhà mình, quả thực muốn đem hắn lột da ăn thịt.

Mặc kệ mặt khác, hiện tại nhiệm vụ chính là trốn thoát khỏi nơi này!

“Trước hết nghĩ biện pháp cởi trói cái đã!” Dịch Thiên Phàm nhìn phía bên ngoài, thủ vệ vẫn luôn ở, “Nói nhỏ chút, chúng ta ban đêm đi.”

Dịch Thiên Phàm từ trong tay áo lấy ra cục đá, lúc nãy hắn té xuống nhặt được, bắt đầu cắt dây thừng. Trước đây bị Mã Thiên Tường trói như vậy, nên Dịch Thiên Phàm có chút kinh nghiệm, phải nhanh chóng cắt đứt dây thừng, không đến một canh giờ, sau khi cởi trói cho mình, Dịch Thiên Phàm lại cởi cho Điền Tiểu Mạt.

Những người trong nhà lao nghe thấy động tĩnh thì mở mắt, thấy bốn người bọn họ đều cởi được dây trói, lộ vẻ kinh ngạc, bất quá cũng may không có người lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt khát vọng nhìn bốn người, phảng phất như đang nói có thể cũng giúp chúng ta hay không.

“Chúng ta sẽ cởi trói cho mọi người ở đây, chờ buổi tối khi bọn họ đưa cơm đến, chúng ta sẽ cùng nhau lao ra.” Dịch Thiên Phàm nói kế hoạch cho ba người An Quý, ba người hiểu rõ, phân công nhau ra bắt đầu vừa mở trói vừa giải thích cho mọi người ở đây.

Lại qua một canh giờ, sắc trời đã đen, bên ngoài đèn đuốc sáng lên, ánh sang ở cửa ra vào chiếu vào, nhưng mà trong nhà lao vẫn rất tối.

Dịch Thiên Phàm hướng An Quý gật gật đầu, thời cơ tới rồi.

“Có cho ăn hay không a, đói sắp chết rồi! Đưa đồ ăn đi!” An Quý hiểu ý lớn tiếng hướng ra ngoài hô lên.

 

Chương sau