Trọng sinh vào đêm mưa – Chương 29

Chương 29: Tây Nam Vương

Bạch Khinh Chu mang theo mấy người Dịch Thiên Phàm đi về hướng bắc, đoàn xe ra khỏi cửa thành, rồi lại đi về hướng tây đi thêm vài dặm đường, cuối cùng cư nhiên lại đi đến quân doanh của Tây Nam Vương.

Dịch Thiên Phàm đi theo Bạch Khinh Chu xoay người xuống ngựa, đứng không động.

Bạch Khinh Chu thấy thế đành phải mở miệng thúc giục nói, “Dịch công tử thỉnh, chủ tử chờ đã lâu.” Dịch Thiên Phàm lúc này mới gật gật đầu, bước đi.

Xe ngựa của hai người An Quý muốn đuổi theo, nhưng bị người ngăn lại. “Xe ngựa đi hướng này, lương thực thì đến chỗ kia.”

“Thiếu gia……” An Quý không yên tâm để Dịch Thiên Phàm một mình, gọi một tiếng.

Dịch Thiên Phàm quay đầu lại, hướng hắn gật gật đầu, “Không sao, nghe bọn họ an bài đi, ở cửa quân doanh chờ ta.”

Hai người An Quý lúc này mới nghe theo an bài, vội vàng đánh xe đi.

Dịch Thiên Phàm bị đưa tới lều trung tâm trong doanh trướng, đợi một lát, sau khi thông truyền, thuận lợi tiến vào, liền thấy Mạnh Khởi đứng ở doanh trướng, trong tay cầm lá cờ đang cùng người bên cạnh nói cái gì.

Mạnh Khởi ngẩng đầu thấy Dịch Thiên Phàm bước vào, rất nhiệt tình mở miệng nói, “Thiên Phàm rốt cuộc tới rồi, ta đợi lâu rồi a! Tới đây ……”

Dịch Thiên Phàm theo lời đi đến, đến gần mới thấy rõ, trước chỗ Mạnh Khởi đứng chính là một cái bàn cực lớn, trên bàn được đặt những ngọn núi lều trại sinh động như thật, làm người ta vừa xem hiểu ngay.

“Các ngươi đi xuống đi.” Mạnh Khởi nói với những người kia một câu.

“Tuân lệnh.” Những người đó nâng tay lên, hành lễ, cực kỳ cung kính lui xuống.

“Khinh Chu cũng lui đi.” Mạnh Khởi ý vị thâm trường nhìn Bạch Khinh Chu, hai người ánh mắt nhìn nhau lúc sau, Bạch Khinh Chu ngầm hiểu cũng lui xuống.

“Thiên Phàm, ngồi, ngồi.” Mạnh Khởi làm như giống lúc khi còn ở thôn trang Dịch gia, tiếp đón Dịch Thiên Phàm, thăm hỏi vài câu, sau đó mới nói chính sự, “Ngươi cũng thấy rồi đó, cùng chúng ta cách sông ngòi xa, khắp nơi đều là vùng núi, đồng ruộng rất ít, lương thực cực kỳ hữu hạn. Quân Tây Nam cùng quân triều đình diệt phỉ…… Ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy năm, nhiều người như vậy cần lương thực, hậu cần tất nhiên là điều quan trọng nhất, ngoại trừ lương thực cho quân đội ra…… Chính là cần tìm những người giống ngươi buôn bán lương thực.”

Mạnh Khởi nói thẳng không cố kỵ, vừa là dụ dỗ vừa là cưỡng ép, “Đương nhiên ta không thể chỉ tìm một mình ngươi, nhưng về công về tư, ta lại rất hy vọng có thể cùng ngươi hợp tác, ngươi đem tất cả sản lượng lương thực ở thôn trang của ngươi từ đây về sau toàn bộ cho ta…… Ta bảo đảm sẽ nói rõ với hoàng đế tiểu tử kia, chúng ta tuy là huynh đệ, nhưng mua bán là mua bán, cho nên ngân lượng đưa ngươi sẽ không thiếu, ta khẳng định người sẽ không lỗ.” Những người khác Mạnh Khởi khẳng định sẽ không tự mình đi gặp, còn về nguyên nhân tại sao, chỉ có chính hắn rõ.

Mạnh Khởi nói xong phân phó một tiếng, chỉ thấy hai gã binh lính nâng một cái rương đi đến. Buông cái rương xuống, lại đi ra ngoài.

“Thôn trang ngươi tổng cộng năm trăm mẫu đất, một năm trên dưới, chắc thu được hai vụ lúa nước, chừng này vàng chắc đủ rồi.” Vậy mà lại đưa trước ngân lượng một năm cho Dịch Thiên Phàm, có thể thấy được thành ý mười phần.

Đi đến quân doanh, lại đến lều trung tâm gặp Mạnh Khởi, bây giờ nếu không đoán được thân phận Mạnh Khởi, thì Dịch Thiên Phàm khẳng định đầu có vấn đề. Không nghĩ tới Mạnh Khởi không để người khác gặp mình, mà hắn còn đích thân nói những thương lượng hợp tác với mình, Tây Nam Vương vậy mà cùng mình làm buôn bán, nếu là trước kia, có đánh chết Dịch Thiên Phàm cũng không tin.

“Này…… Này……” Dịch Thiên Phàm trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần, “Mạnh huynh…… Không…… Vương, Vương gia……”

“Ha ha, Thiên Phàm không cần câu nệ.” Tây Nam Vương cười ha ha, “Lúc ấy tình thế bức bách, bổn vương mới che giấu, bổn vương tên gọi Tiêu Lạc Cảnh, tự là Mạnh Khởi, Thiên Phàm nếu không quen, vẫn gọi ta Mạnh huynh đi.”

Khó trách…… Mặc dù chưa từng nghe qua tên Tây Nam Vương, nhưng là họ Tiêu là họ hoàng tộc, Dịch Thiên Phàm vẫn biết, lão Tây Nam Vương là thân thúc thúc của đương kim hoàng thượng, đương nhiên họ Tiêu.

“Không…… Không thành vấn đề.” Lời Tây Nan Vương nói ra, Dịch Thiên Phàm chỉ có thể nghe theo, còn có chút ảo não sao lúc trước mình sao lại không đoán được thân phận Mạnh Khởi, vậy mà qua loa đi theo Bạch Khinh Chu đến đây.

Phải biết rằng mình đến Tây Nam tìm phương pháp buôn bán so với cùng Tây Nam Vương làm buôn bán, khác nhau rất lớn! Vế thứ nhất chỉ có nghĩa là đi con đường khác để làm ăn buôn bán, nhân lúc quốc nạn mà kiếm chút tiền, nếu mà không bán được, thì có thể nghĩ cách khác, mà vế sau thì…… Nếu Tây Nam Vương thật sự có ý đồ mưu phản, vậy bản thân hắn đây là trực tiếp đối nghịch với triều đình, nói nghiêm trọng hơn chính là ‘Hợp mưu’.

Nghĩ vậy, Dịch Thiên Phàm cảm thấy một thân mồ hôi lạnh, phía sau lưng từng đợt lạnh cả người.

“Đúng rồi……” Lúc này Tây Nam Vương dường như vô tình hỏi một câu, “Nghe nói em dâu cũng đến đây, sao hôm nay…… Không gặp……”

“À, y thân thể có chút không khỏe, nên ở lại khách điếm nghỉ ngơi.” Dịch Thiên Phàm xoa xoa mồ hôi trên trán, “Có thể là trên đường có chút mệt nhọc, không đáng ngại.”

“Như vậy…… Về sau sẽ có cơ hội gặp vậy.” Tây Nam Vương gật gật đầu, trong mắt hiện lên tiếc hận, “Như vậy đi…… Ngươi dẫn y đến thành Đại Lý ở một thời gian đi, thành Đại Lý là nơi của Tây Nam Vương ta, khẳng định không ảnh hưởng bởi nạn trộm cướp, tuyệt đối an toàn…… Tìm nơi ở, thứ nhất để sau này tính đến chuyện vận chuyển lương thực cần an bài chặt chẽ, cái này tất nhiên cần đưa ra kết hoạch, thứ hai là thành Đại Lý phong cảnh tuyệt đẹp, cũng thích hợp em dâu điều dưỡng thân thể.”

Dịch Thiên Phàm hiện tại chỉ nghĩ mang theo Thu Tử Hàn mau chóng trở về Giang Ninh, cái gì sinh ý, hắn không làm, tiền cũng không kiếm. Nhưng mà Tây Nam Vương nói như vậy, lại có chút không tiện mở miệng. Nếu không đáp ứng, tức là nói rõ mình không muốn hợp tác, vậy…… Hắn còn mạng rời đi hay sao……

“Được, được.” Dịch Thiên Phàm nuốt nước miếng, “Vậy…… Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Dựa theo yêu cầu của Tây Nam Vương, Dịch Thiên Phàm viết thư cho Hoàng Trung, an bài chuyện sinh ý, kêu Hoàng Trung chuẩn bị lương thực, chờ người của Tây Nam Vương liên lạc với ông, làm xong mọi chuyện thì bị người hộ tống về khách điếm.

Dịch Thiên Phàm đi rồi, Bạch Khinh Chu đi vào doanh trướng Tây Nam Vương.

“Sự tình đều làm thỏa đáng?” Tây Nam Vương ngồi ở ghế trên, khóe miệng như có như không hiện lên ý cười.

“Hồi Vương gia, đều an bài tốt.” Bạch Khinh Chu nửa quỳ trên đất trả lời, “Chỉ là…… đưa cho Dịch Thiên Phàm năm trăm lượng hoàng kim có thể nhiều quá hay không.”

“Không nhiều, không nhiều.” Tây Nam Vương ý cười càng sâu, “Mua phu nhân của hắn và nhiều lương thực như vậy, một chút cũng không nhiều.”

Bạch Khinh Chu cúi đầu không nói tiếp.

“Ngày mai nói bọn họ cơ linh chút.” Tây Nam Vương thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói, “Đừng để người đó bị thương, còn có…… lương thực ta cũng muốn, ngàn vạn không thể để Thu Tử Hàn nghi ngờ.”

“Tuân lệnh.”

Đến khi trở lại khách điếm, đầu Dịch Thiên Phàm còn chút phát ngốc, sao mình lại đáp ứng cùng Tây Nam Vương mua bán vậy, còn đáp ứng hắn đi thành Đại Lý ở một thời gian nữa chứ, cũng không biết làm sao thoát thân đây.

“Thiên Phàm, ngươi đã trở lại.” Thu Tử Hàn đã rời giường, uống chút cháo, dạ dày buồn nôn đã đỡ hơn nhiều, tinh thần cũng tốt chút, “Ngươi làm sao vậy? Gặp Mạnh huynh chưa? Sao lại vậy…… Không thuận lợi sao?”

Dịch Thiên Phàm đi đến bên cạnh Thu Tử Hàn ngồi xuống, rót mấy chén trà lạnh, uống xong mới mở miệng nói, “Không, rất…… rất thuận lợi.”

Thu Tử Hàn nắm tay Dịch Thiên Phàm, “Vậy sao lại cau mày…… Xảy ra chuyện gì?” Một người chắc nghĩ không xong, Dịch Thiên Phàm không thể không nói chuyện ngày hôm nay cho Thu Tử Hàn nghe, “Không nghĩ tới…… Hắn chính là Tây Nam Vương…… Ta hiện tại…… Ta hiện tại thật là tiến thoái lưỡng nan. Ngày mai hắn sẽ phái người đưa chúng ta đi thành Đại Lý, ngươi nói chúng ta bây giờ nên làm gì đây……”

Thu Tử Hàn nghe xong ngọn nguồn cũng cảm thấy từng đợt kinh hãi, nếu tương lai Tây Nam Vương làm được hoàng đế còn dễ nói, nếu mà triều đình phát hiện trước…… vậy cả nhà bọn họ……

“Thiên Phàm……” Thu Tử Hàn khẩn trương nắm chặt tay Dịch Thiên Phàm, “Chúng ta đi thôi, đêm nay đi ngay, cái gì đều từ bỏ, sinh ý này chúng ta không làm.”

“Ta vốn dĩ không muôn làm sinh ý cùng Tây Nam Vương.” Dịch Thiên Phàm cũng có ý này, “Được, nghe ngươi, thu thập một chút, trời tối chúng ta liền đi, ta đi nói với bọn An Quý một tiếng.”

Thu Tử Hàn ở lại trong phòng, tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, vẻ mặt lo lắng.

An Quý chuẩn bị xong xe ngựa, dừng xe ở phía sau khách điếm, khi trời tối, Dịch Thiên Phàm lấy cớ dời đi thủ vệ ở cửa, mang theo Thu Tử Hàn trộm lên xe.

Đang canh giữ ở chỗ tối, Bạch Khinh Chu ra hiệu cho thủ hạ trước đừng ra tay.

Một đường ra khỏi thành đều cực kỳ thuận lợi, Dịch Thiên Phàm dựa vào trên xe nhẹ nhàng thở ra.

Đại khái đi được vài dặm đường, mới ra khỏi cổng thành một chút . Đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, tốc độ xe ngựa cũng chậm lại.

“Sao lại thế này?” Dịch Thiên Phàm xốc lên màn xe khẩn trương hỏi. “Phía trước là người nào…… Nhưng nghe âm thanh không giống là cưỡi ngựa đến.” An Quý không xác định được nhỏ giọng trả lời, “Thiếu gia, nếu không chúng ta chạy về hướng phía trong rừng đi?”

“Được.” Sợ người của Tây Nam Vương đuổi theo, Dịch Thiên Phàm thúc giục nói, “Nhanh lên.”

Không nghĩ tới những người kia đã thấy xe ngựa của bọn họ, nghe người cầm đầu la lớn, “Bên kia có xe ngựa, ngăn lại bọn họ.”

“Hư……” Chỉ nghe sau khi người nọ hạ lệnh, mấy người kia bắt đầu chạy đến.

“Là trâu!” ba người An Quý đánh xe ngựa, rốt cuộc thấy được bọn người kia đang cưỡi cái gì.

“Đi mau! Đang đến đây kìa!” Điền Tiểu Mạt kinh hoảng hô to ra tiếng.

“A!” Không kịp tránh né, đám trâu dường như nổi điên đang dùng sừng húc về phía xe ngựa.

“Cẩn thận!” Sau một cú húc mạnh, thân xe đã lệch một bên, Dịch Thiên Phàm xoay người ôm lấy Thu Tử Hàn, hai người cùng nhau lăn xuống xe ngựa.

Cảm giác được người ôm bảo hộ, Thu Tử Hàn mơ màng, trước khi mất đi ý thức thì nghe được, “Mang những người này về trại cho ta.”

Leave a comment